HOA SỮA

         Cứ như một sự sắp xếp của tạo hóa, em đến là thu tới, và thu tới ắt sẽ có em - Hoa sữa!

         Qua cái tiết chói chang của mùa hạ, cùng sự vội vàng của những chiều mưa bất chợt, thu đã đến, nó kéo theo những cánh heo may vương vào chân ai qua lối, cái rét vừa đủ đang len lỏi làm ai đó bỗng phải xao lòng, giật mình và thốt lên rằng: “à, thu đã về!”.

         Em đến rồi, em đến không vàng vọt, không giống như loài đỗ quyên kia đỏ sặc sỡ, chẳng rực lửa như phượng, cũng chẳng tím tái như bằng lăng. Em đến rất nhẹ nhàng, mơ màng mà lãng du.

         Đã có nhiều người cảm về em, nhưng với tôi có sự khác biệt. Em tựa như người con gái đang độ mười tám – đôi mươi chớm nở và đến tựa như một cơn gió. Chẳng vô cớ mà tôi lại ví von như vậy! Ban sớm nắng nhẹ, cái nắng đầu thu chưa đủ sức làm vơi đi những giọt sương còn vương trên cành lá, cái nắng chưa đủ ấm để xua tan đi cái se se lạnh của tiết trời đầu thu. Em mang trong mình sắc hương nữ tính, nhẹ nhàng, dịu dàng và thư thái. Và khi màn đêm dần buông xuống, con phố dần tan, em từ từ cởi bỏ chiếc áo mỏng manh, yếu ớt để khoe mình trong không gian tĩnh mịch. Không còn nhỏ nhẹ nữa, em lúc này mạnh mẽ hơn, hương sắc trong em toát lên sự đậm đà, nồng nàn, và đôi khi còn thấy trong em vị “ngậy” nõn nà của cô gái trăng rằm đêm thu – thứ mùi tròn trịa, như có đường nét trong hương vị. Không phải ai cũng mến được sự ngan ngát, nồng nàn, máu lửa ấy của em. Có phải không? Em kén người, em kén tình nên những người yêu em, yêu hoa sữa cũng thật đặc biệt, đó là những kẻ lãng mạn, đôi lúc còn là sự ngốc nghếch, si tình – như tôi!

        Bên góc phố vắng trầm tư, gió rét bắt đầu mạnh hơn, hoa sữa đang rơi, vương lên mái tóc ai ngang lối như sự níu kéo mà nuối tiếc. Hình như đông đã đến!

        Nhưng không! Em là của mùa thu, của riêng mùa thu thôi! Tôi gọi em là loài hoa của những câu chuyện kể, của những mối tình còn đang dang dở, của những vị ngọt đầu đời khó quên, có cả những nỗi đau khe khẽ mang theo suốt cuộc đời, bởi tháng chín là khoảnh khắc của mùa chia ly, màu chia phôi…

        Tôi sợ! Sợ em ngang qua đời tôi một cách hối hả, vội vã. Thứ mà em để lại trong tôi là sự vương vấn khó tả, chỉ biết rằng thu qua và em cũng xa, còn lại trong tâm trí của những kẻ khờ dại là những kí ức loang nổ, từng vết từng vết. Và nhiều đêm đông tôi đi tìm em trong cái rét xé thịt thấu xương, nhưng không, em đi rồi, nơi em thuộc về là mùa thu – mùa chia chia phôi chứ đâu phải mùa đông giá lạnh!

Tôi chờ em!

Ngọc Đức - Văn 48 CLC 

12:12:27 02/04/2016 - Lượt xem: 4291
Tin liên quan