1. KHÓI
Nhớ khúc hát ngọt khoai sắn vùi rơm
Mùi khói thơm là mẹ
Đi nửa đời nứt nẻ
Mà đường cày con không thuộc nổi
Nỗi cô đơn bấm xuống thành hạt ngô khoai
Chiều khói bay
Không phải khói mẹ
Con cũng không còn là đứa trẻ
Đi mót nỗi buồn cây lúa ngày xưa
Có những điều rất xưa
Mà không câu ca hay cánh cò nào giữ nữa
Đi qua khói đời như bông lúa cởi chiếc áo xanh cho làn da tắm gió
Có sợi khói nào ôm con.
2. SỐNG
Đến với thế giới bằng hơi thở mong manh
Tắm nhiều buồn vui mà lớn
Một lá xòe cười một lá lặng rơi
Từ sâu thẳm mong manh bám vào cuộc đời
Hơi thở mang vết sẹo vạm vỡ
Bên nhánh buồn vui chợt nở
Khi cả hai tay chụm vào cầu nguyện
chẳng có trái phải nào có nghĩa
Khi lá rơi cũng không bận lòng trên dưới
Nghe tiếng mong manh nở lặng thầm
Dây nắng vặn mình leo giữa mùa đông
Lách từ nỗi đau để sống.
3. NGHỊCH LÝ
Chiều soi gương chỉ còn hai màu
Bức ảnh ngày xưa chỉ còn ngược sáng
Không biết viết gì cho màu đỡ nhạt
Lại tô mình bằng những không đâu
Phố ơi phố còn lại bao màu
Thước phim cháy
Bài thơ lộ sáng
Nghịch lý thành quen
Bình thường thành kinh ngạc
Hàng cây lạc mình
Đứt khúc yêu thương
Anh lại đi chụp hình nỗi buồn
Biết đâu chiều nay niềm vui ngược sáng cô đơn trở mình
Chợt lạ những thân quen
4. ĐÔI MẮT
Đôi mắt mưa đêm
Tiếng thở khẽ dội về
Ta cứ vớt màu đen chảy trên ô cửa
Co giật một cái nắm tay vào khoảng không
Mù lòa
Lạ kì khi ban mai gõ cửa
Mở hộp quà có đôi mắt rơi ra
5. NGẢ LƯNG
Ngả lưng xuống một ngày tắt nắng
bát cơm nuốt vội cho công việc cuối ngày
Cũng chỉ có chút ít thời giờ cho câu thơ nguệch ngoạc
tan tầm rồi nỗi buồn cũng rộng hơn
chê làm gì những bài thơ viết bên đường
chỉ là thở cho một ngày thườn thượt
cho tim mình rung lên một chút
cho cỗ máy trong mình người hơn
ngày mai tôi lại ra đường
lẫn lộn giữa buồn vui
và bát cơm nuốt vội
câu thơ vẫn vô tội cho tiếng thở dài
6. ĐÊM NGỦ QUÊN TRONG PHÒNG SÁCH
Đêm ngủ quên trong phòng sách
Đàn chữ bò ra thăm thăm
Từ những bầu trời chưa bao giờ mở mắt
Hoặc giả bị lãng quên
Đêm ngủ quên trong lặng yên
Con chữ đè ngực
Nức nở sắc màu khác nhau
Im lặng mùi kiếp người trầm mặc
Khóc nấc nên những cuộc đời mãi nằm trong sách
Hoặc giả vĩnh viễn đi vào cõi chẳng ai hay
Kẻ đốt đền và kẻ giả vờ lãng quên
Tiếng đòi nợ không đến tai mặt đá
Kẻ gục dưới chân đền ôm xác chữ
Kẻ thắp nhang bằng mắt đến bao giờ
Kẻ thoát thai từ chân trời cũ
Từ rách nát chui ra
7. BIẾN MẤT
Khi giọt mồ hôi biến mất
Không nhớ được đã chảy qua bao vật lộn trên cơ mặt
Vạch một đường chỉ mong manh gân lá
Cuộc đời
Ai sẽ vẽ trọn cánh đồng không có mồ hôi
Chảy mãi mà thành vạch
Chấm bút vào đường viền cong vắt
Vạch qua má người đọng vết chân chim
Thản nhiên chảy và quên biến mất
Nghe ầm thầm từ lòng đất
Những tái sinh giọt người mọc qua khe nứt đồng xanh