MẸ
Nếu một ngày chỉ trong gang tấc. Nhắm mắt lại con sẽ thấy...Đôi vai Mẹ gầy hàng ngày vẫn hai sương một nắng, con vẫn thấy đôi quang chòng chành trên vai Mẹ, vừa gánh tuổi thơ con, gánh theo cả những lo toan cực nhọc. Và con thấy ánh mắt Mẹ trùng xuống sau những đêm dài thức trắng đợi con ôn bài.
Và khi đó con mơ.............
Mẹ của con sẽ không còn phải dậy trước những tiếng gà mỗi sáng, sẽ không phải vác chiếc cày trước khi mặt trời kịp lên, Mẹ cũng chẳng phải về mỗi khi đồng hồ chạy quá mười hai giờ. Thay vào đó, con mơ đêm nào Mẹ cũng được đủ giấc, và hoa mầu của Mẹ xanh tươi, con còn mơ thấy con lợn, đàn gà không phải ngóng Mẹ cho ăn lúc chiều muộn.
Con mơ Mẹ của con sẽ không còn phải lo toan về những con số, nay là tiền học cho con, mai tiền điện và hàng trăm thứ “thuế” khác trên đời.
Đôi chân Cha bước đã không đều, và nó đã lấy đi biết bao giọt nước mắt của Mẹ. Con mơ điều đó không còn xảy ra nữa. Cha thương Mẹ bộn bề, nhưng chân Cha không lành thì làm sao để gương mặt Mẹ được rạng rỡ lên đây?
Trong giấc ngủ con mơ Mẹ đủ sức khỏe để trải qua những ngày vất vả khó khăn. Và con mơ mình không tỉnh giấc giữa chừng ... để phải thấy hiện tại, thấy Mẹ hao gầy.
Đã bao giờ con hết vô tư để cùng chung gánh nặng với Mẹ hay con vẫn là đứa trẻ mong muốn Mẹ đùm bọc, chở che? Con vô tâm lắm phải không?
Nắng mưa bao ngày Mẹ vẫn đội trên đầu. Cuộc sống vô thường sẽ mang Mẹ đi xa. Khi ấy Mẹ là kí ức của con ư? Một điều mà con không và chưa dám nghĩ, con chỉ nghĩ mình vẫn còn một hạnh phúc tròn đầy là có Mẹ?
Những nụ cười trên mí mắt!
Xuân Trường – Văn 50D