Mảnh!
Lát cắt
Sâu và đọng máu
Từng mảnh, từng mảnh tôi hư hoại
Bỏ không đành
Giữ cũng chẳng yên
Tôi vỡ tan với trò chơi xếp hình thuở nhỏ
Ghép không đành mảnh vỡ vô duyên
Thôi! Một mảnh ta dành cho kí ức
Một mảnh ta thả lên trời
Còn một mảnh liệng vào bóng nước
Tưởng hết rồi ta lại vỡ đôi.
Mùa đông
Có những giấc mơ rụng bên thềm
Chất nhựa cạn khô thành cát
Gió lạnh cắt cuộc đời từng mảnh
Phiêu dạt phương trời
Đặt trái tim lên bàn cân
Thấy hao vơi tình nghĩa
Đặt trái tim lên bàn cân
Nặng thêm nhiều lo sợ
Đồng hồ méo mó thời gian
Nhanh như niềm vui, chậm như dĩ vãng
Kéo một phần đời lên dốc
Thả một hy vọng dở dang
Những khi hoang mang
Lật mảnh đời xem thử
Lồng ngực tan vỡ
Lá úa đập thay tim
Cho ai đi qua những nỗi niềm mùa đông
Gói ước mơ dưới gốc cây già
những âm thanh còn lại chảy dài trên bia đá
Vỡ thành ngàn câu ca.
Câu chuyện cây đàn
Cây đàn của tôi phủ bụi
Nhớ một thời nó hát
Nhưng âm thanh chuệch choạc nhiệt tình
Tiếng hát vô tư quãng cao của gió
Lung linh nắng vàng
Cây đàn đứt dây
Nhớ ngày nước sơn của nắng
Hát bốn mùa 1 bản romance
Cây đàn của tôi
Nhớ cái ngày gam còn chuệch choạc
Không biết sợ cứ hát
Át tiếng cuộc đời thị phi
Cây đàn của tôi giờ yên góc tối
Chỉ hát về đêm những khúc giận hờn
Thanh âm dịu êm nhưng đã chết
Cây đàn của tôi muốn hát
Muốn nối chiếc dây đã đứt lâu rồi
run rầy đi tìm phách nhịp
người - đàn nhìn nhau xa lạ
Cố tìm hòa âm không nổi
gắng gượng gặp nhau chỉ ở tông trầm
Rồi một ngày khúc bi ai
Cây đàn vỡ lần cuối cùng của nó
Đã hát để một lần tồn tại
kỉ niệm cuối cùng giữ lại
một sợi dây đã nối vạn lần.
Dưới đại dương
Đại dương xanh
Ta trôi nhanh vào nhịp sóng
trắng như mây vỡ òa bong bóng
Đại dương xanh
Ta thả mình nằm ấp ôm lòng biến
Nẳm im nhìn trời
Nhẹ bâng câu hát dưới lòng đại dương
Nhưng con sóng trôi qua trước mắt
Ồn ảo vào vội vã
Ta vẫn dưới đáy lặng im, vô định
Có một khoảng trời xây cất từ lâu
Có vì sao rớt vào đôi mắt
Vẫn ngắm nhìn nhưng con sóng trôi qua
Vẫn vội vàng thế
Dù mảnh đá cứa ta nhỏ máu
Cát min màng lấp đầy trái tim
Với tay không chạm nổi
Con sóng cứ trôi.
Zíc zắc
Bầu trời xanh
Mỉm cười với tôi
Mơ về thiên hà với những ngôi sao sáng
Không cô đơn và giật mình
Có kí ức viết thành bài hát
một thuở xa xôi vũ trụ
Lan man trong bóng đêm
Bầu trời xanh mỉm cười với tôi
Khi cất cánh bay về
Thả mình vào nỗi nhớ
Giọt nước mắt đầu tiên là ngôi sao chổi
làm thế giới vỡ tan
bầu trời xanh
Có lại lành
Có lại cười với tôi như tình yêu thuở nhỏ
Khép miệng hố đen
cập bến ngân hà
Bầu trời xanh nếu một ngày xanh lại
hãy mỉm cười với tôi
Trong giấc ngủ yên bình
cơn mơ về không cần ám ảnh
từng mảnh buồn zíc zắc vô thanh
Đêm
Đêm
Khi hơi men đã tan ra sau những hơi thở
Ta trở về trong bóng tối
Những kỉ niệm tan ra
Và nghĩ suy đọng lại
Đếm từng bước chân nặng nề
Khoe mắt đã khô
Náo nhiệt nào còn lại
Chỉ có tiếng kêu khắc khoải thê thảm rớt vào đêm
Ngọn lửa nào còn cháy
Trong cơn mưa lạnh cuối mùa
Nhiệt tâm này đã tắt
Khi lòng thành chạm tới vô ơn
Hôm nay ơi xin đừng tạ từ
Nếu ngày mai không còn đau đớn
Mải miết đi trên con đường bận rộn
Lại gặp bóng hình
chìm mãi... vào đêm.
Đi qua mùa xuân
Đi qua cây đào nở
Mùa xuân rơi ờ hờ
Nhặt xác mùa xuân nhỏ
Chôn ngọn gió đợi chờ
Tuôi trẻ đã qua rồi
Khi ta vừa ngưỡng cửa
Cuộc đời như ngọn cỏ
Ta, sương đọng vỡ rồi
Người hát rong
Trôi trên nửa dòng sông
Mới thấy mình là bụi
Kỉ niệm tan thành khói
Cam phận gió lên trời
Cam lòng ngậm máu đau
cứa lìa ba khối thịt
tan rữa rồi ai biết
Xương khô lạnh chân trời.
Người hát rong
Ngân lên một tiếng tiêu
Sầu rớt vào ngõ vắng
Tiếng đàn trong im lặng
Vương nhẹ vào lòng ai
Khẽ một tiếng thở dài
Thấy trời thu tê tái
Xác ve từ năm ngoái
Hồn nhập vào giọt trong
Người nghệ sĩ hát rong
Hát đâu vì kiếm sống
Hát cho trời cao rộng
Hát cho cả cuộc đời
Rồi tháng năm cứ trôi
Vào một đêm mưa lạnh
Tiếng đàn trong hưu quạnh
Vỡ cùng hạt mưa rơi
Tiếng đàn đứt ngang trời
Người đi đâu chẳng thấy
Con phố xưa vẫn vậy
Chỉ thiếu tiếng đàn thôi.