Nhà thơ Nguyễn Thuý Quỳnh
Sinh ngày 9 tháng 10 năm 1968
Quê: Nghĩa Hưng, Nam Định.
Tốt nghiệp khoa Ngữ Văn, Đại học Sư phạm Việt Bắc.
Hội viên hội Nhà văn Việt Nam.
Hiện là Phó Chủ tịch Hội VHNT Thái Nguyên.
Tổng biên tập báo Văn nghệ Thái Nguyên.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Giá mà em từ chối (NXB Văn hóa dân tộc, 2002).
- Mưa mùa đông (NXB Hội Nhà văn, 2004).
- Những tích tắc quanh tôi (NXB Hội Nhà văn, 2011).
Giải thưởng:
- Giải B Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam, tập thơ Mưa mùa đông, năm 2004.
- Giải C Tạp chí Văn nghệ quân đội, cuộc thi thơ 2003-2004.
Một số bài thơ của nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh:
Đàn bà
Trời tối rồi
đường dài lắm
đi một mình không hết
di động run lên từng hồi thúc giục
không thèm nhìn bụi xấu hổ lẳng lặng khép mi
ta hăm hở xa...
Sao di động không nói với ta
là người đã quay về
nơi sóng hát những lời tiên cá
rong rêu hồ Tây có giống rong rêu biển cả?
may còn nhặt đáy hồ chiếc bóng người bỏ lại làm tin.
Bóng có thương thì đắp cho ta qua đêm
sớm mai ta đem bóng về non
đắp qua năm qua tháng.
Chợt có bàn tay chìa ra đòi lại
chị ấy ôm bóng vào lòng vừa đi vừa hôn
Đành vậy người ạ
ta lại chậm chân rồi
người có còn chiếc bóng nào không?
2005
Gửi một nàng Tô Thị
Giá những con sóng đừng gọi tôi đến đây
để tình cờ gặp chị
hiền lành và nhẫn nại nhường kia
nàng Tô thị của thời siêu thị
Giá những cơn gió đừng mang đến tôi
những lời rất mực đàn bà kia
để tôi tin mình đàn bà hơn chị
trong tay anh
người đàn ông đầu tuần hôn con, cuối tuần hôn vợ,
giữa tuần hôn người tình
Giá chị đừng hiền lành đừng nhẫn nại đừng cả tin thế kia
để sóng với gió không cuốn đi niềm kiêu hãnh lừng lững trong tôi
Tình yêu nào có lỗi gì
anh bảo thế và tôi tin thế
lúc ấy nồng nàn nào ai nghĩ
có một nàng Tô thị thứ bảy nào cũng bật nước nóng đợi chồng.
Chị ơi…
xin chị cứ vọng phu, chỉ trái tim đừng mỏi mòn nhịp cũ

Tôi gửi chị lời này
rồi hóa đá mà đi.
Bỗng nhiên lạc vào mưa mùa đông
ngàn cây roi vạn mũi kim
găm tê buốt không sao chống đỡ được
biết mưa tới từ đâu rồi đi đâu
bốn bề mịt mờ mông lung.
Không có gì đáng sợ hơn khi nhận ra
mình nhỏ nhoi bất lực trong sự bủa vây của kẻ khác
cúi xuống mặt nhoè nước
ngẩng lên mưa quất tả tơi.
Lầm lũi đi về phía mặt trăng
mặt trăng gầy guộc còn đợi qua rằm
cắm đầu đi về phía mặt trời
mặt trời ngủ vùi chờ mùa hè xa lắc.
Bỗng nhiên lạc vào mưa mùa đông.
Dựng nhà
Trông trời trông đất trông người trông ta
Dựng một cái nhà mở ra năm cửa
Cửa quay hướng núi
bốn mùa tốt tươi
theo đời trôi dài cùng mây khói
có lúc về bên núi ta ngồi.
Cửa trông ra biển
rười rượi gió lành
lỡ có ngày ta lấm láp
biển sẽ gột cho tới trong xanh.
Cửa mở sang láng giềng
ta mang hết thiện chân ra đổi
mong nhận về đôi kẻ tri âm
khi tối đèn tắt lửa.
Cửa vọng ông bà
nơi ta bước vào cúi đầu, bước ra dài rộng
gập ghềnh đường xa, quanh co lối hẹp
những chân nhang dõi theo
nhắc lối thơm về.
Cửa trổ lên trời
mai ngày
không nợ nần chi nữa
thuận đường rong chơi.
Đồng hành
Bỗng dưng tôi nhận ra người đồng hành là chị
áo mưa cũ, dép nhựa cũ, xe đạp cũ
mặt nhễ nhại nước
những bắp cải su hào xô người về đằng trước
chúng tôi đi bên nhau
mưa hắt từng quầng giá buốt
phố sớm nay trên trời dưới hoa
như thể người ta trồng hoa một năm dùng cho
một ngày
hai bên đường, hoa và người so nhan sắc với nhau
chúng tôi trôi ở giữa
không làm quen nhau
vẫn thấy mưa ấm hơn trên má người đồng hành
và biết
có những người đàn bà chở bắp cải su hào
phía trước
có những người đàn bà chở nỗi cô độc đằng sau
đường sao mà dài…
cứ thế
chúng tôi đi qua những phố đầy hoa.
8-3-2006
Có thể ở nơi ngọn khói hương bay lên
Có thể ở nơi ngọn khói hương bay lên
đêm đêm anh về
sau cánh cửa kia
lắng nghe các con ríu ran
nhìn theo những ngón tay em gõ trên bàn phím
đợi em tắt đèn
im lặng
sáng lại đi.
Này chăn này gối này giường
này công tắc còn dấu tay anh hằng đêm
còn cả tiếng thở nhọc nhằn của anh hắt vào bốn bức tường
cả những ống thuốc giảm đau
và những cơn đau không thuốc nào thuyên giảm
còn cả chén sữa nữa
anh uống trước cơn nấc cuối cùng.
Vẫn biết sinh ký tử quy
vẫn biết ngày của anh không tính bằng trăng
nhưng…
giá mà em ngộ ra những phù du cõi người
bập bềnh trôi ngoài cửa nhà mình
biết đâu giờ này
những bước chân anh đang chậm chạp lên cầu thang
căn phòng bé nhỏ
vẫn ấm tiếng anh gọi em và con mỗi sớm.
Ngày anh xa
mọi người đắp cho anh chiếc chăn kết vạn bông hoa thơm thảo
vạn hồn hoa quấn quýt hồn anh
em tin là anh không lạnh lẽo.
Bây giờ mỗi chiều giông gió em về
trân trân nhìn chiếc ghế trống
các con dọn cơm chắp tay mời bố
hàng xóm nhìn theo rồi rơm rớm quay đi.
Nếu có thể gửi những ngày dương gian của mình
nối thêm kiếp sau của anh dài hơn
xin anh nhận cho em một nửa
còn nửa này
em chăm cho các con dài rộng thêm chút nữa

Sau tiếng sét đầu mùa
Nửa đêm
rầm rầm gió
sầm sập mưa
những tấm tôn rùng rùng mái nhà
vỡ toang chiếc bình hoa đang mơ trong giấc ngủ các con
Giữa cơn động trời
nó đến
Một phần mười giây
mẹ kịp nhận ra nỗi khiếp đảm trong mắt hai chị em
sau ánh chớp chói loà và tiếng nổ rung trời của nó
một phần trăm giây
mẹ kịp nhận ra những cánh tay nhỏ nhoi vươn lên
bước chân mẹ chập vào nhau đổ về phía cuối phòng
mười lăm mét sao mà hun hút
Trong bóng tối chết lặng
dưới tay mình
mẹ gặp những mạch máu của các con đang líu ríu chảy
những nơ ron thần kinh nép vào nhau run rẩy
những tế bào tươi non cuống cuồng
khao khát được chở che
Nếu không có tiếng sét kinh hoàng ấy
mẹ còn mải nghĩ
về những ngày dài nhạt thếch âm u trước mặt
còn mải vùi nỗi niềm quả phụ vào đêm
như con đà điểu chạy trốn sự hiểm nguy
bằng cách vùi đầu vào cát.
Xin lỗi các con.
Thơ về nhà mình
Nhà mình chỗ nào cũng chật
Mùa đông giá rét đỡ lo
Nhà mình thứ gì cũng nhỏ
Chỉ những tiếng cười là to
Nhà mình tiền luôn rỗng túi
Nợ vay đâu chỉ áo cơm
Lòng tốt bao người đem tặng
Làm của để đời cho con
Nhà mình nhiều chuyện buồn lắm
Các con là cả nguồn vui
Vũ trụ nhà mình bé nhỏ
Mà sáng những hai mặt trời
Nhà mình cái gì cũng khuyết
Chỉ niềm hy vọng tròn đầy
Mẹ cha dù là khuất núi
Con không bao giờ trắng tay.
Chia tay
Buông tay nào người ơi
Đường em về xa lắm
Quay đi nào đừng nhìn như thế
Hành trang em đã nặng rồi
Nơi em về trăng hát với núi đồi
Nắng ngòn ngọt những nương chè toả sóng
Trái khế hoang dắt tuổi thơ ngược dốc
Chiều theo mõ trâu chầm chậm về làng
Nơi nửa phần đời níu bước đa đoan
Mái cọ mộc thô bát canh tập tàng
Bà trông đầu non lo trời trở gió
Cháu ríu chân gầy lầm người qua ngõ
Thôi nhé em về xa thành xa phố
Soi gương phù hoa thấy mình như cỏ
Biết sau lưng có người đốt nhớ
Thả vào khói thuốc đêm đêm
Biết một thị thành vòng tay thật ấm
Ôm tròn mỗi giấc mơ em.
Nguyễn Thúy Quỳnh