Lục bát chiều nay
Ngập ngừng kiễng nhẹ bàn chân
Lấy câu thơ giắt ở gần mái hiên
Mênh mang lục bát thật hiền
Mỗi câu một nét ưu phiền nổi trôi
Làm nên thân phận con người
Ngậm ngùi số kiếp đất trời xót xa
Để em nước mắt nhạt nhòa
Thương từ ngọn cỏ nhành hoa trái mùa
Ngày xuân em đi lễ chùa
Đường về lục bát cõng mưa vào chiều
Ngày xưa tiếng mẹ ru Kiều
Trăng nghiêng bùa gửi lời yêu cổng làng
Gió lao xao mưa vội vàng
Tháng ba cổ tích hoa xoan tím hồng
Nhớ ngày đưa mẹ ra đồng
Ở rừng người lính tay không trở về
Vẫn mang nặng một lời thề
Gieo câu lục bát đem về tặng cha
Hương thơ ngan ngát quê nhà
Chiều nay lục bát la đà cùng xuân.
Ánh phượng hồng
Hạ dậy thì cùng trăng nước phiêu du
Anh bắt gặp ánh phượng hồng rất lạ
Hoa học trò, bập bùng thương nhớ
Mỗi độ hè về, bịn rịn nỗi chia xa.
Phượng chảy suốt chiều dài số phận
Bằng lăng tím – một thời con gái – em tôi
Ai đã nhuộm hồn em thuở ấy
Khăn quàng đỏ thắm trên vai.
Tóc pha sương, trở về trường cũ
Gác mái chèo, nhìn con sóng cuộc đời
Gặp ký ức miền xưa khờ khạo ấy
Tất cả đủ đầy, chỉ thiếu mình ai.
Con sông sâu chở dấu ấn nghĩa tình
Kho trí thức diệu kỳ không trang cuối
Lớp học trò, nước non mong đợi
Bậc hiền tài lứa trẻ đam mê.
Tiếng ve vui, ngăn khúc hát hè về
Anh tìm em trên “hai bờ bồi lở”
Ngày mới cuộc đời gấp từng trang duyên nợ
Quyến luyến phượng hồng thắp lửa bến đò xưa.