Em là Trần Danh Thuần sinh viên Ngữ Văn Khóa 29 (1994 - 1998) cô giáo Nga chủ nhiệm. Trong tuần lễ nóng trước ngày 30/10 Hội Khoa, em cũng muốn gửi gắm và chia sẻ nhiều lắm tình cảm, tri ân, tự hào về Khoa, Nhà trường, thầy cô và các thế hệ sinh viên. Chúng em đang nỗ lực cho việc tập hợp bạn học Tri ân thầy cô và Khoa ngày 30/10. Trước đó, chúng em sẽ tổ chức Hội khóa 29 (29/10). Em gửi một số tình cảm qua những dòng cảm xúc những tháng ngày học ở ĐHSPTN (1994 - 1998) và công tác ở Trường THPT Hoàng Quốc việt TP Yên Bái (1999-2011). Từ 2012 đến nay em đã chuyển ngành, hiện nay em đang làm Phó trưởng phòng Dân tộc Tôn giáo, Ban Dân vận Tỉnh Ủy Yên Bái.
MUỐI
(Nhân đọc “Thương lắm” của nhà giáo Vĩnh Truyền P.HT trường Nguyễn Huệ)
Nhận quyết định đi làm
Bao người nhỏ to
Nghề cao quý trong những nghề cao quý!
Băn khoăn là những nghề nào?
Ai sống mà không làm việc
Nặng nhẹ ít nhiều... cũng bởi mưu sinh
Không còn đúng nữa ư nhất nghệ tinh nhất thân vinh?
Bao học trò vẫn phải vừa học vừa giúp đỡ mẹ cha
để có mấy nghìn kịp đóng học thêm kiến thức.
Bốn mươi lăm phút cố ngấm vào đầu
Sáng mai thôi em lại phải trình bày tinh hoa nhân loại.
Nhà em còn một mái...
Mẹ đi chợ sớm không kịp thổi cơm.
May còn gói mì tôm
Em chống chọi cả một ngày tám tiết.
Nắng nóng, hanh khô, xuân rồi ngày rét
Kỳ thi trôi qua không ưu tiên
Hoa cả mắt cột đỗ chẳng thấy tên
Nhìn trước nhìn sau bao ngơ ngáo
Nhạt thếch động viên nhau...
Hơn chục năm đứng lớp mà như mới lần đầu
Cúi xin làm hạt muối
Cạnh bếp.
Mỗi lúc nổi lửa thổi cơm
Để được mong vừa cho những đàn em khôn lớn.
(Viết cho đề tài giáo dục đào tạo trong sự nghiệp đổi mới)
VIẾT CHO LỚP CHỦ NHIỆM
Lớp B - K I (1999 - 2002)
Ra trường rồi thầy sẽ nhớ các em
Những học trò lớp B khóa một
Thầy sẽ kể về các em thật tốt
Đoàn kết, học chăm kính trọng thầy cô.
Tuổi thần tiên qua như một giấc mơ
Thầy luôn cười nhìn các em khôn lớn
Không bao giờ quên dù công việc bận
Theo từng bước chân trên mọi nẻo đường.
Các em ơi! Phượng rực cháy sân trường
Trong tiếng ve cười đùa tinh nghịch
Túm năm tụm ba trao dòng lưu biệt
Thảng thốt xoe tròn chia tay rồi ư?
Những cái tên vừa thực vừa hư
Cứ chập chờn ảo mờ trong trí nhớ
Thầy sợ lắm cốc pha lê bị vỡ
Những giọt nước rơi rơi trên đất không màu.
Cũng đến lúc thầy - trò phải xa nhau
Để thắp sáng tương lai đất nước
Diệu kỳ ơi! Cho tôi được ước
Học trò thân yêu đều trưởng thành người.
(11. 5. 2002)
ĐAU MẮT
Cay.
Rát.
Bức bối
Tra thuốc.
Xuýt xoa
lèm nhèm chấm bài kịp ngày
nhạt nhòa
Bốn điểm !
Em phải gặp giáo viên chủ nhiệm
Trực nhật cả tuần ảnh hưởng thi đua
Mẹ ôm cột nhà lén lau nước mắt
Em bị đòn roi sau điện thoại của cha.
Xót xa...
Ôi con sóng cuồng si của người đàn bà từng trải
Em mười bảy chưa lần hẹn hò trai gái
Ngơ ngác ngọc ngà bặm môi xinh.
Sau dư luận, trước em vẫn lặng thinh
Bài thơ hay sao chỉ cảm và viết ra ngần ấy?
Em run rẩy
kịp một câu vỡ òa trong nắng
Thầy cũng chỉ biết và chấm em được thế…
thôi sao!
(Viết cho đề tài giáo dục đào tạo trong sự nghiệp đổi mới)
TRƯỜNG LÀNG
Đôi dép thay đôi giày
Quần đen thành màu đất
Nhận ra tình chân thật
Khi sống giữa hương rơm.
Về nhà bưng bát cơm
Lúa oằn mình trong bão
Người xoay trần giã gạo
Dưới giọt nắng hạt sương.
Đón các em tới trường
Thầy cô nhìn rơi lệ
Cái dáng người nhỏ bé
Mặt sạm tóc hoe vàng.
Đứng trong cùng một hàng
Đứa cao gầy thấp béo
Giọng nói em trong trẻo
Mắt biếc hòa mênh mông…
Chỉ cách một con sông
Học trò sao khác thế!
Tháng 9.1999
(Viết cho đề tài giáo dục đào tạo trong sự nghiệp đổi mới)
VƯỢT TƯỜNG
Anh học khoa Toán em học Văn
Như Rô mê ô và Juy li ét
Miền dương và miền âm cách xa cả nghìn ki lô met
Tìm điểm chung hòa hợp tâm hồn.
Hai đứa sống cảnh cô đơn
Không dễ gì vào thăm em được
Bao lần bị phòng em hất nước
Đẫm gối từng đêm thương anh.
Con gái lớp anh bảo rằng em không xinh
Dáng thì điệu mà tóc thì dài quá!
(Phấn son gì đâu!) Lúc nào cũng hồng môi má
Đêm thơ nhạc nào cũng có. Lười học ghê!
Chúng mình đợi nhau mỗi buổi học về
Con đường ngắn không kịp lời hò hẹn
Khẽ chạm vai em đỏ bừng e thẹn
Lắp bắp dư thừa xen lá phượng lao xao...
Những buổi đêm buông em ngồi đếm sao
Cứ ao ước có một ngôi thật sáng
Chẳng bao giờ xa chẳng khi nào vắng
Anh bảo rằng nó ở trong mắt nâu.
Khoa Toán khoa Văn len lét nhìn nhau
Hạnh phúc đến tưởng chừng như không thể
Chuyện cũ giờ tranh nhau kể
Cô dâu ngượng ngùng trốn mãi vào anh.
ĐIỀU KHÔNG NÓI
Vẫn biết sắp xa nhau
Nhưng lạ chưa chẳng nói
Hai đứa cùng bối rối
Khoảng trời ắp tiếng ve...
Ngày cuối đi học về
Bầu trời mênh mông quá
Bông phượng rớt bên hè
Trách điều ai chẳng nói.
Cơn gió lạc đường đi
Mây buồn xo không tiếng
Một lần thôi, nuối tiếc
Chẳng nói lúc xa nhau.
GÃ KHỜ
(Nhân đọc bài thơ “Chút tình đầu” của Đỗ Trung Quân
và bài hát “Phượng hồng” của nhạc sĩ Vũ Hoàng)
Vẫn là con đường ấy
Mà tôi nhận không ra
Buổi chiều nào cũng vậy
Âm thầm tiễn dáng hoa.
Tíu tít bên bạn bè
Say sưa em cười nói
Chẳng để ý đến tôi
Sao em vô tư thế!
Bóng em lướt qua rồi
Mái tóc còn vương vấn
Hương thơm sau gót chân
Luyến lưu cùng ở lại.
Tôi muốn nhìn em mãi
Dáng kiều in xinh xinh
Dịu dàng theo nhịp bước
Ngẩn ngơ tôi lặng thinh.
Vẫn trên con đường ấy
Em đến rồi em về
Chưa một lần em thấy
Ánh mắt kẻ tình si