GỬI MẸ YÊU
Mẹ...
Mẹ ơi…
Trái tim con đã đôi lần thổn thức
Vô tình say đắm một chàng trai
Lòng si mê suốt đêm dài tâm sự
Mà quên đi mẹ cũng cần được sẻ chia.
Con lo lắng khi họ hờ hững vô tâm
Mà mặc cho những lời mẹ dặn
Con đau đớn sụt sùi khi sợ mất đi họ
Mà quên đi mẹ đã bao lần khóc thầm lặng lẽ vì con.
Tuổi bồng bột yêu đương mà quên đi tình mẹ
Con ngây dại chỉ biết nghĩ cho mình
Vội quên đi nhưng tháng ngày lam lũ
Mẹ thân cò lặn lội để nuôi con.
Đến một ngày con bất chợt nhận ra
Thời gian đã lặng lẽ lấy đi tuổi xuân của mẹ
Vết chân chim hằn thêm nơi khóe mắt…
Mẹ kính yêu ơi … con ngàn xin lỗi
Thời gian ơi hãy chầm chậm thôi để cho con có mẹ mãi trên đời !
Buổi chiều nay con về khi nhạt nắng
Sân nhà mình khói bếp đã lên chưa?
Con thui thủi bước trên hiên vắng lặng
Ngồi xuống, cúi mặt
Con nuốt nỗi cô đơn vào tâm hồn thăm thẳm
Nhìn về tuổi thơ với cánh diều
Cõng ước mơ lên lưng chừng mây trắng
Cánh diều chao nghiêng
Trút nắng xuống cả cánh đồng lom khom dáng mẹ
Trút nắng xuống đầy biêng biếc mắt con.
Thời gian mài cánh diều dần mòn
Cánh diều chở đi tuổi thơ của con và tuổi xuân của mẹ.
Mẹ ơi, chiều nay con về rất khẽ.
Nụ cười mẹ và bữa cơm tối cho con.
Minh Phương